Review phim

[Review] Ai sẽ cưới em, cô gái đa sầu đa cảm của tôi?

Ai cũng có một khoảng thời thanh xuân, có những phút giây nông nổi dại khờ, những lần trái tim sai nhịp đập. Ai cũng có một quãng đời tuổi trẻ, để nhớ thương, để hoài niệm, tiếc nuối…hay là chỉ để quên! Mối tình đầu thì thường hay tan vỡ, không phải vì nó hời hợt nông cạn, mà chính vì chúng ta chưa biết cách yêu.

Bạn cùng bàn – câu chuyện về một tình yêu thanh xuân, một mối tình kết thúc trong tiếc nuối muộn màng.

Tình yêu đó đã từng trong sáng như pha lê, một cậu bé dù bị đánh bao nhiêu lần vẫn kiên trì bảo vệ cô bạn cùng bàn xinh xắn. Nhất quyết học ban xã hội dù mình không có năng khiếu để được tiếp tục cùng lớp với cô bạn nhỏ.

Tình yêu đó đã từng là động lực để một cậu học sinh lười biếng quyết tâm thi vào Bắc Đại.

Tình yêu đó đủ khờ khạo để cô học trò thông minh từ chối vào Bắc Đại để ở bên người mình yêu.

Và cũng chính tình yêu đó đủ nông nổi để nhận hậu quả đắng cay.

Thế rồi bao lần vấp ngã tưởng rằng họ đã học được cách bên nhau, vậy mà cuối cùng lại tan vỡ. Định mệnh có những ngã rẽ mà chỉ cần buông tay là lạc mất nhau mãi mãi. Để rồi 10 năm sau họ có hạnh phúc với lựa chọn của mình? Câu hỏi “Nếu thì” ko thể thay đổi được số phận. Họ đã lạc mất nhau, tình yêu đủ lớn nhưng niềm tin thì không đủ, chỉ vì họ đều còn rất trẻ. Chúng ta ai rồi cũng phải bước tiếp trên con đường mình đã chọn, không thể quay đầu, không thể thay đổi. Vì cô, cậu đã sang nước Mỹ, nơi mà trước đây có mơ cậu cũng ko nghĩ đến. Vì yêu, cô đã dõi theo từng con đường, từng căn phòng cậu đã ở…trong trí tưởng tượng. Cô cũng đã cố gắng để đến bên cậu nhưng niềm tin trong cô không đủ vững chắc. “Chúng ta đều thua hiện thực”. Hiện thực khắc nghiệt không thể làm cô chờ được người mình yêu quay về. Hiện thực khắc nghiệt làm cho cuộc sống của cậu là một chuỗi thất bại, cậu vẫn không thể quay về. Và thế là họ xa nhau! Phí hoài mối duyên xưa! Họ đã để lạc mất tình yêu vì những sự lựa chọn của riêng mình, nhưng lựa chọn đó cũng không mang đến cho họ hạnh phúc. 10 năm – một cái chớp mắt. Gương mặt ấy vẫn ở đây, nhưng người xưa đã không còn…

Diễn xuất của Lâm Canh Tân rất tốt ở từng phân đoạn chuyển biến tâm lý nhân vật. Đó là cậu trai mới lớn, ngây ngô, cố chấp, nông nổi, nụ cười trong sáng, ánh mắt tràn đầy niềm tin vào tình yêu của mình. Là một chàng trai hoang mang sợ hãi khi nghe bạn gái có thai. Là một chàng trai bât đầu nhận thức được mình phải làm gì, bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện. Và là một người đàn ông có cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, một nhân viên bình thường, ở  trong một căn phòng bẩn thỉu bừa bộn, và một cô vợ sắp cưới phản bội mình. Ánh mắt điềm tĩnh, mệt mỏi đã được Tân biểu đạt khá tốt. Không cần biểu lộ quá nhiều cảm xúc vẫn cho khán giả cảm nhận được sự cam chịu, chán chường bên trong nhân vật. Và mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng nổ khi nhận được thiệp cưới của người yêu cũ. 10 năm rời khỏi đất nước, Lâm Nhất đã được gì, ngoài nỗi chán chường ngày ngày xâm lấn tâm trí cậu? 10 năm rồi, người con gái ấy cuối cùng cũng thật sự rời bỏ cậu. Tân được trời phú cho một đôi mắt biết nói, ánh mắt ấy có thể thay vạn lời dư thừa. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn Châu Tiểu Chi sau mười năm, là cả bầu trời thương nhớ, là tràn đầy tình yêu như lúc đầu, cũng là ngập tràn sự bất đắc dĩ, tiếc nuối và cả xót xa.

Một bộ phim không quá xuất sắc nhưng không hẳn là một bộ phim trôi tuột đi. Những ai đã từg bỏ lỡ một quãng đời thanh xuân như Lâm Nhất sẽ cảm nhận rõ nhất sự tiếc nuối tràn ngập trong tim.
Ngày ấy bầu trời lúc nào cũng trong xanh, thời gian dường như trôi đi rất chậm chạp

Em luôn nói ngày tốt nghiệp hãy còn xa lắm, thế mà trong chớp mắt mỗi đứa đã một phương trời

…….

Năm tháng đó đều trôi vào dĩ vãng, tôi rồi cũng sẽ kết hôn thôi

Rồi cũng sẽ đưa cho cô ấy xem bức ảnh cô bạn học ngồi cùng bàn của tôi…

*Tựa đề là một câu trong bài hát Bạn cùng bàn