Review sách

Vài dòng lan man về quyển sách mới đọc

Miền tây sông nước (Ảnh: Wall.vn)

Tôi là người miền tây xa xứ nên rất thích đọc những quyển sách viết về vùng đất này. Mà nói về văn chương miền sông nước, hiện tại chắc ai khó qua được Nguyễn Ngọc Tư. Thế mà tôi lại không phải là người hâm mộ của cô Tư. Những mẫu chuyện của cô Tư có cái làm tôi rưng rưng nhưng cũng có những câu chuyện làm tôi ngờ vực “Lẽ nào miền tây của tôi lại như thế sao?”. Tác phẩm Cánh đồng bất tận có lẽ là tác phẩm làm nên tên tuổi của cô Tư, nhưng đây lại là câu chuyện tôi không thích nhất. Miền tây của tôi không như thế…

Thế nhưng vẫn không cưỡng lại được mỗi khi cô Tư viết một câu chuyện mới, tôi lại tìm đọc để tìm bóng dáng quê hương ở đó. Hôm nay tôi vừa đọc xong quyển Xa xóm Mũi, cô Tư viết cho trẻ em. Dù đã cố gắng viết một cách nhẹ nhàng nhưng màu sắc trong những câu chuyện đó vẫn cứ man mác buồn, man mác xót xa. Tôi lại không thích. Không phải là truyện cho trẻ em sao? Sao nó lại buồn như thế? Tôi phải giải thích cho con tôi thế nào về những chú mèo không bao giờ có cơ hội lớn, hay rốt cuộc chú Quang có phải là ba của bé Ngoan ko? Đọc hết quyển Xa xóm Mũi tôi bỗng nhớ đến quyển truyện tôi đọc khi còn học tiểu học Chú bé Thất Sơn của nhà văn Phạm Công Luận. Tuổi thơ tôi gắn liền với những trang sách và đây là một trong những quyển hiếm hoi để lại ấn tượng khó phai. Tôi không thể quên câu chuyện về dàn hợp xướng ăng-ten, về con cá nướng bọc đất sét hay những củ khoai mì trắng bóc cuốn bánh tráng và vẫn nhớ mãi thằng Siêng chăn trâu bên bờ kênh Vĩnh Tế. Đây mới là miền tây của tôi – là những con người hiền lành, rổn rảng, hào sảng và nhiệt tình. Miền tây của tôi là những nỗi buồn thả theo gió bay đi…Vì thế đối với văn của cô Tư tôi rất mâu thuẫn, vừa thích lại vừa không thích. Và tôi biết mai mốt khi cô viết một quyển sách mới, tôi lại tìm đọc và lại lặp lại vòng lẩn quẩn thích và không thích.

Review sách

[Review] Socrates in love

29705_1289521689426_6853575_n

Lần đầu tiên, đọc một quyển truyện của Nhật mà tình yêu nó lại đẹp như vậy, trong sáng và ngọt ngào như vậy. Tất nhiên cái bản chất tâm lý phức tạp của nhân vật thì không khác 🙂 chỉ có điều quyển sách như một bức tranh buồn được vẽ bằng những gam màu sáng.

Tình yêu giữa Saku-chan và Aki-chan là một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào của những cô bé, cậu bé ngày ngày cắp sách đến trường. Là những buổi tan học cùng chung đường về, là những lần lén cha mẹ đi chơi, là những bí mật nho nhỏ giữa những người bạn…Nó trong sáng đến nỗi những suy nghĩ về sex ( hình như truyện của Nhật 10 truyện như 10 thì phải 😀 ) của nhân vật cũng không làm nó mờ đi, mà chỉ làm cho tình cảm giữa 2 người bạn thêm rực rỡ. Tác giả thật sự đã vẽ nên một bức tranh rất đẹp cho câu chuyện với những không gian đậm chất Nhật Bản làm nền. Là một đêm hè ngắm đom đóm trên một hòn đảo chỉ có 2 người, là một không gian tràn ngập những cánh hoa đào bay trong gió, là ngọn đồi với hoa cẩm tú cầu mà 2 người đã ước hẹn nhưng vẫn chưa một lần được đến…

Mình nói đây là quyển sách trong sáng nhất của văn học Nhật mà mình từng đọc vì nó hoàn toàn không dùng yếu tố sex để diễn tả nỗi khao khát hay tình yêu. Chỉ là những khao khát được bước cùng nhau, những ước mơ được đi cùng nhau đến cuối cuộc đời, và một tình yêu đầu ngọt như mật trên môi…
Để rồi tình yêu đó trở thành mãi mãi khi Aki ra đi mà vẫn chưa một lần 2 đứa thực hiện được những mơ ước của mình, chưa một lần cùng nhau trèo lên ngọn đồi ngắm hoa cẩm tú cầu, chưa một lần được đến Úc để thực hiện chuyến đi đến với miền đất của những thổ dân, và hình ảnh Aki gục ngã ở ngay sân bay, giống như gục ngã ngay ngưỡng cửa thiên đường, chỉ khoảnh khắc nữa thôi mà vẫn không chạm tới được…

” Trong cuộc đời, có thứ chúng ta thực hiện được, có thứ không. Chúng ta quên ngay những thứ đã thực hiện được rồi. Còn những thứ chưa bao giờ thực hiện thì luôn nằm ở chỗ quan trọng nhất trong trái tim ta. Những gì được gọi là mơ ước và khát khao đều như vậy cả…chính nỗi đau đáu về những điều chưa thực hiện được đang duy trì vẻ đẹp của cuộc đời này. Và vì thế, chính cái chưa thực hiện được kia đã thực hiện cho chúng ta một điều, đó là vẻ đẹp”…

Chính vì vĩnh viễn không thể thực hiện được những dự định cùng Aki mà tình yêu đó trở thành mãi mãi…

Kết thúc câu chuyện cũng là nơi bắt đầu câu chuyện…Vẫn là một bức tranh rực rỡ nhưng đượm buồn…Những cánh hoa đào bay trong gió…

Thật tình thì lần nào cũng vậy, dù ghét văn học Nhật đến thế nào thì lần nào đọc xong mình cũng nhớ rất dai 🙂 nhớ từng hình ảnh, từng bài học rất nhỏ về giá trị của cuộc sống này…Có lẽ đây là quyển mà mình thích nhất trong các tác phẩm của Nhật 🙂

Cuộc sống ngắn ngủi lắm cho quá nhiều khao khát và dự định…Không bao giờ có con đường cùng, cuộc sống là một bức tranh đầy màu sắc, và nó thế nào là tùy thuộc vào bạn. Khi bạn nghĩ “thế là hết” thì hãy tin rằng đó chưa phải là hết…Luôn còn rất nhiều điều đang chờ bạn ở phía trước. Quan trọng là bạn có đủ can đảm để đối mặt với nó hay không….