Review phim

[Review] Bokura ga ita

zenpen1

“Chẳng thể nào thay đổi được quá khứ, vì thế hãy tạo những điều tốt đẹp nhất từ hiện tại”

Bokura ga ita – một bộ manga gắn liền với những năm tháng học sinh mơ mộng của nhiều người. Một câu chuyện tình yêu thuần khiết (kiểu Nhật). Cứ ngỡ là mình không còn nhớ đến bộ truyện này nữa khi nó bị dừng xuất bản ở VN vì vấn đề không phù hợp văn hóa Việt. Vậy mà năm ngoái khi hỏi bạn người Nhật bộ truyện thích nhất thì bạn lại giới thiệu bộ này. Để rồi tối đó không chỉ một mình mình, mà có thêm 1 người phòng đối diện tìm tòi, lục lọi những ký ức năm tháng học trò qua câu chuyện. Sáng ra bạn người Nhật mắt đỏ hoe 😀 bảo mình lẽ ra không nên đọc lại làm gì :D. Rồi cũng mùa hè năm ngoái, bộ manga được làm thành movie do Ikuta Toma đóng vai chính.

Tình yêu trong Bokura ga ita là một câu chuyện tình tuổi học trò, như bao câu chuyện thường thấy trong manga, drama và tiểu thuyết Nhật, nhân vật chính luôn có những nỗi đau, những tổn thương đủ làm thay đổi số phận cuộc đời. Tình yêu trong Bokura ga ita theo mình vẫn là một tình yêu trong sáng, dù nhiều người sẽ bảo trong sáng gì mà mới cấp 3 đã ngủ với nhau? (cũng vì lý do này mà truyện bị cấm xuất bản ở Việt Nam) Vấn đề ở đây là khi bạn đọc 1 tác phẩm, 1 câu chuyện hay xem 1 bộ phim bạn phải đặt mình vào bối cảnh văn hóa và xã hội nước đó để hiểu vì sao lại như vậy? Đừng dùng những giá trị của xã hội nơi mình sống áp đặt lên người khác. Gác những tranh luận về chuyện phù hợp hay không phù hợp giá trị đạo đức Việt Nam, trong giới hạn bài cảm nhận mình sẽ chỉ đề cập đến những điều khiến mình yêu thích bộ manga và cả movie được làm từ manga này.

Yano – một cậu học trò nổi bật, đẹp trai, giỏi thể thao, luôn đạt điểm cao trong các kỳ thi, là tâm điểm bàn luận của các bạn nữ trong trường. Điều thu hút nhất ở Yano là nụ cười, Yano luôn cười vui vẻ, hầu như chẳng ai thấy Yano buồn. Nhưng ít ai biết được Yano từ nhỏ chỉ sống với mẹ và trái tim cậu tổn thương sâu sắc vì mối tình đầu đã chết trong một tai nạn ô tô cậu ấy thà nghĩ rằng cậu bị cô ấy phản bội hơn là nghĩ cậu đã mất cô mãi mãi”, hoặc họ có biết nhưng họ chỉ nghĩ mọi chuyện cũng bình thường thôi và Yano đã vượt qua được, vì cậu ấy luôn cười mà. Tính cách người Nhật ít khi chia sẻ vấn đề của mình với người khác, chính điều này làm cho vấn đề của họ trở nên trầm trọng hơn và dẫn đến những sai lầm nối tiếp nhau, và rồi khi không thể chịu đựng nổi những áp lực đó, sẽ dẫn đến việc tự tử… Rất may, Yano đã gặp Nanami.

Nanami Takahashi – Mẫu nhân vật điển hình của manga Nhật, đơn giản, trong sáng, ngây thơ nhưng mạnh mẽ. Trước khi gặp Yano, cuộc sống của Nanami chỉ là một cuộc sống bình thường với một gia đình bình thường, Nana chưa từng trải qua đau khổ, nên cách nhìn cuộc đời trong veo như bầu trời mùa hè. Nana bị thu hút bởi nụ cười cởi mở của Yano, để rồi khi bắt đầu yêu là khi Nana biết ẩn sau nụ cười đó là vô vàn điều không thể chia sẻ, là một gánh nặng quá sức đối với 1 cậu học trò 16 tuổi. Takeuchi, bạn thân của Yano đã nói: “Thà cậu ấy khóc thì mình còn biết được cậu ấy đang thế nào? Cậu ấy cứ cười nên mình không biết được cậu ấy đã thật sự vượt qua được nỗi đau đó hay chưa?”. Và rồi tình yêu là động lực để Nana đi bên cạnh Yano như ánh mặt trời trong những ngày giông bão của cuộc đời Yano.

Takeuchi – Chàng trai hoàn hảo. Một người bạn thân luôn bên cạnh Yano và Nanami. Tình yêu của Take dành cho Nana không thua kém Yano, nhưng tình bạn với Yano cũng là phần quan trọng đối với Take. Cậu lặng lẽ đi bên cạnh Nana và Yano, chứng kiến bao đau khổ họ trải qua và vẫn âm thầm mong họ được hạnh phúc. Câu nói ấn tượng nhất của Take (dù chắc chắn câu này gần như xuất hiện trong tất cả các phim tình cảm, tiểu thuyết lãng mạn) “Tôi muốn người mình yêu được hạnh phúc”. Đây là nhân vật mình thích nhất trong bộ truyện, không phải vì Takeuchi hoàn hảo mà bởi vì tình bạn trong sáng giữa Take và Yano, cả với Nana. Đó là thứ tình cảm lung linh nhất, đẹp hơn cả tình yêu. Diễn viên đóng vai Take trong phim diễn tương đối tốt, nhưng cảm giác lại không thật lắm, Take của truyện có vẻ chân thực hơn, trong cậu luôn có sự giằng xé giữa tình bạn và tình yêu.

Yamamoto – Một cô gái kì lạ, không có gì mạnh mẽ ngoài tình yêu dành cho Yano. Tình yêu đó ích kỷ một cách mù quáng. Tình yêu đó vừa là yêu vừa là hận. Yamamoto dù hiểu rõ Yano chỉ lợi dụng mình để trả thù chị gái trong lúc tâm trạng đang suy sụp vẫn chấp nhận. Và sau này nó trở thành lý do để Yano không thể bỏ rơi Yamamoto. Tình cảm của Yano dành cho Yamamoto là vừa hận vừa thương nhưng tuyệt đối không là yêu. Cô ấy biết và vẫn chấp nhận, thậm chí sẵn sàng vứt bỏ tất cả để đến bên Yano.

Movie được ra mắt vào mùa hè năm 2012, dù được chia làm 2 phần nhưng bao nhiêu đó thời gian vẫn không đủ để truyền đạt trọn vẹn cảm xúc của nhân vật. Chính vì thế, cái kết trong movie chắc chắn sẽ làm nhiều người bị hẫng nếu chưa từng đọc qua truyện.

Phim Nhật khác với phim Hàn ở chỗ tâm lý nhân vật không cần phải cường điệu hóa mà vẫn có thể chuyển tải được cảm xúc cho người xem. Nỗi đau của Yano, nếu được dựng trên phim Hàn chắc chắn sẽ là những màn rơi nước mắt, cách diễn tả trực diện của phim Hàn dễ làm người xem khóc ngay đó nhưng rồi cũng sẽ quên sau đó. Còn nỗi đau không thể hiện qua nước mắt trong phim Nhật sẽ trở thành nỗi ám ảnh cho người xem (ít nhất là mình, nên mới có chuyện cặm cụi viết note thế này).

Yano là đứa trẻ được sinh ra ngoài ý muốn của người cha, cậu không hề biết mặt cha, cho đến một ngày mẹ bảo chồng của người bạn thân của mẹ cậu là bố của cậu, đó cũng là lúc ông ấy mất. Một người mẹ chỉ xem Yano là người thay thế cho người đàn ông ở tầng lớp thượng lưu mà dù bà đã cố gắng níu kéo vẫn không thể được. Một người mẹ đã không trao đủ yêu thương cho đứa con mình sinh ra chỉ vì bà muốn được nhận yêu thương. Để rồi những năm tháng cuối đời bà lại là người đẩy con mình vào một bi kịch khác. Khi Yano tìm thấy tình yêu từ Nana, vượt qua được ám ảnh từ mối tình đầu, cứ ngỡ rồi đây cậu sẽ có một cuộc đời hạnh phúc hơn, thì đó cũng là lúc Yano phải xa Nana vì cậu không thể để mẹ mình cô độc. Và từ đây cuộc đời cậu rẽ sang một hướng khác, tối tăm hơn, đau khổ hơn vì cậu đã không còn ánh mặt trời bên cạnh. Những năm tháng vất vả ở Tokyo, những nỗi đau không thể chia sẻ với Nana, dù Nana có nói trăm ngàn lần “Khi cảm thấy cô đơn, anh hãy nhớ anh không chỉ có một mình” thì vẫn là không đủ đối với những điều mà Yano đang phải đối mặt. Khi cậu muốn bỏ tất cả, chạy về chỉ mong được gặp Nana, để cậu có thêm sức mạnh bước tiếp thì cũng là lúc cậu chứng kiến mẹ mình tự tử. Nỗi đau khổ vượt quá sức chịu đựng của một cậu học trò chỉ vừa bước sang tuổi 17. Và tất cả ký ức của Yano Motoharu dừng tại đó, cậu chọn sống một cuộc đời khác dưới một cái tên khác. Nhưng thật ra cậu đang trốn chạy, một cậu nhóc 17 tuổi dù có già dặn thế nào thì cũng vẫn chỉ là cậu nhóc 17 tuổi. Cậu sợ hãi và trốn chạy, cậu không đủ mạnh mẽ để đối mặt với quá khứ. Dù quá khứ đó có Nana, có những tháng ngày tươi đẹp của 2 người thì nó vẫn không thể cứu vớt được nỗi đau quá lớn trong lòng Yano hiện tại. Cậu sợ hãi phải đặt gánh nặng lên vai Nana. Câu nói thể hiện rõ nét nhất tính cách của Yano chính là câu nói xuất hiện ở tập đầu tiên của manga và đoạn đầu movie “Suy cho cùng thì những nỗi buồn phiền chính là sự khác nhau giữa người sống và người chết”. 17 tuổi nhưng Yano đã phải trải qua quá nhiều đau khổ. Nỗi đau về mối tình đầu vừa mới nguôi ngoai, thì người mẹ vì tình yêu ích kỷ mà để lại mình cậu trên đời. Những người ra đi, họ không còn phải lo nghĩ nhưng người ở lại là người phải đối mặt. Và Yano đã chạy trốn, cậu muốn sống một cuộc đời khác, dù cuộc đời đó sẽ không có Nana. Thế nhưng cậu không thể trốn chạy quá khứ khi cậu phải cưu mang Yamamoto, người vì cậu đã vứt bỏ tất cả. Có lẽ sẽ có người cho rằng tình cảm cậu không rõ ràng, vì sao phải làm như thế. Thế nhưng chứng kiến 2 người thân yêu nhất ra đi, cậu không thể chứng kiến thêm 1 người vì mình mà đi đến bước đường cùng. Đó cũng là điều dễ hiểu, cậu không thể bỏ rơi Yamamoto. Nhưng thật ra chính Yamamoto đã là lý do để Yano tiếp tục sống, vì Yano cần một lý do để sống, và bảo vệ một ai đó, là một lý do vô cùng chính đáng. Trái tim Yano đầy tổn thương bởi sự ra đi của những người cậu yêu quý nhất, cậu luôn mang trong tim ý nghĩ “mình bị bỏ rơi”, “mình bị phản bội”, chính vì thế một ai đó dựa vào cậu, chỉ biết có cậu sẽ tốt hơn 1 ai đó cậu đặt niềm tin vào, rồi một ngày cũng sẽ rời bỏ cậu…Yano sợ mất Nanami, nỗi sợ hãi đó lớn hơn bất cứ điều gì trên đời này, và vì thế cậu trốn chạy…

Nanami trao cho Yano tình yêu đầu trong veo với những tiếng cười, những giận hờn vặt vãnh. Nana là ánh sáng cho cuộc đời đầy tăm tối của Yano. Nana không hẳn là mạnh mẽ nhưng cô không phải là người sẽ gục ngã, chính tình yêu dành cho Yano đã làm Nana trở nên mạnh mẽ. Tình yêu 10 năm nhưng bên nhau chẳng được bao lâu, dù là như thế nhưng Nana vẫn chờ đợi. Vì cô tin “Anh ấy luôn có lý do để làm như thế”. Tình yêu cô dành cho Yano là một niềm tin tuyệt đối. Thế giới của Nana và Take là thế giới mà Yano không có được nhưng cũng chính vì thế mà Nana thành niềm an ủi với Yano. Mỗi khi cậu mệt mỏi, gục ngã, cậu lại nghĩ về Nana, người con gái với nụ cười từ trái tim mình, không phải là nụ cười rạng rỡ nhưng đầy đau khổ như Yano. Thật ra, nhân vật Nana không được xây dựng là một nhân vật sâu sắc, ngược lại đây là nhân vật vô cùng đơn giản, yêu là yêu, tin là tin và luôn cố gắng vì niềm tin đó. Cứ như nam châm, trái dấu thì hút nhau, chính tính cách đơn giản đó đã kéo Yano lại gần Nana, vì cuộc đời của Yano đã quá đủ phức tạp. Nhưng Yano không biết rằng hoặc Yano đã quá ỷ lại vào sự đơn giản của Nana mà không biết rằng trái tim của cô cũng đang ngập tràn đau khổ, khi gặp lại anh mà không thể ở cạnh nhau, và vẫn tin “Anh ấy có lý do của mình”. Chỉ có Take biết, Take đã chứng kiến Nana đã đau khổ thế nào, và vẫn dành cho cô tình yêu thầm lặng, chỉ vì Take biết cả Yano và Nana đều chỉ có một đáp án cho câu hỏi về hạnh phúc của mình: Họ cần có nhau…

Nhân vật mà mình thấy dư thừa nhất trong movie là Sengenji Akiko, có thể một phần vì movie ngắn quá nên tâm trạng nhân vật không được bộc lộ hết. Nhưng vẫn không thấy vừa ý với nhân vật này lắm. Akiko trong truyện là một người yêu Yano, hiểu Yano nhưng không thể bước chân vào thế giới của Yano. Và tình yêu đó trở thành một mối dây kết nối giữa Aki và Yano…Một mối liên kết rất đẹp…

Đoạn cuối movie đến nhanh quá, làm cho người xem chưa nắm bắt kịp diễn biến tâm lý của nhân vật.  Trải qua 2 tập phim với những gam màu tối chiếm phần lớn thời gian, đột ngột nhảy đến một cái happy ending làm khán giả hụt hẫng, không hiểu chuyện gì làm thay đổi tâm lý nhân vật nhanh thế. Nhưng nhìn chung đây là một bộ phim hay, đáng xem với những góc quay đậm chất Nhật Bản mà bảo đảm không thể tìm thấy ở bất cứ quốc gia nào khác.

Thật may vì tác giả đã cho Yano một cái kết hạnh phúc. Suy cho cùng thì tuổi trẻ người ta có quyền mắc sai lầm, nhưng phải biết đứng lên thì mới có thể trưởng thành và mới có thể tìm được hạnh phúc…

(Bản thân mình vẫn thích Takeuchi hơn :D)