Review phim

[Review] Chúng ta của sau này – Us and Them

*Review có spoil nội dung chính của phim

“Tại sao không có câu chuyện nào hạnh phúc từ đầu đến cuối?”

“Hạnh phúc không phải một câu chuyện, bất hạnh mới phải”

Tôi nhớ có đọc đâu đó rằng hạnh phúc trên đời này thường giống nhau nhưng đau khổ thì mỗi người mỗi khác. Có người vì không đạt được thứ mình mong muốn cho rằng đó là đau khổ. Có người cảm thấy thất bại là đau khổ, có người vì cuộc sống không như mình ao ước cũng là một loại đau khổ.

Cũng có người đau khổ vì mình đã từng hạnh phúc rồi lại để vuột mất.

Khi còn trẻ bạn như thế nào? Bạn có từng ước mơ mình sẽ thành công, mình sẽ giàu có? Bạn có từng yêu điên cuồng một người, không cần biết ngày mai sẽ ra sao? Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh trong Chúng ta của sau này đã từng có một thời thanh xuân điên cuồng như thế.

Với tôi Bắc Kinh trong Chúng ta của sau này cũng giống như Sài Gòn của tôi, tuổi trẻ của tôi, những tháng ngày rực rỡ, đau khổ, thất bại, nụ cười, nước mắt đều ở đấy.

Bắc Kinh hoa lệ, Bắc Kinh rực rỡ, Bắc Kinh tràn ngập cơ hội và nỗi tuyệt vọng. Nơi đó có những người trẻ vừa chập chững vào đời, họ chẳng có gì ngoài ước mơ về một ngày mai tươi sáng. Nơi đó có Tiểu Hiểu với mong muốn tìm một người bạn trai Bắc Kinh để có thể bám víu lại nơi này. Nơi đó có Kiến Thanh ấp ủ niềm đam mê về game từ thời thơ bé. Họ xông xáo bước vào cuộc đời để rồi bị hiện thực cuộc sống đánh cho bị thương tơi tả. Tiểu Hiểu không thể tìm được người bạn trai “Vì cô hái sao trên trời, mò trai dưới biển”. Kiến Thanh không thể không đối mặt với cơm áo gạo tiền, lăn lộn trên đường phố bán đĩa CD lậu. Những tháng ngày vất vả đó, bên cạnh Kiến Thanh là một Tiểu Hiểu tươi sáng, bên cạnh Tiểu Hiểu là một Kiến Thanh chở che, bảo vệ mỗi khi cô thất tình. Và họ yêu nhau như lẽ thường phải thế.

Tiểu Hiểu và Kiến Thanh yêu nhau khi cả hai đang ở giữa những ngày tăm tối nhất của cuộc đời. Họ vất vả nhưng luôn có nhau, căn phòng nhỏ bé chật chội, u tối nhưng luôn đầy ắp tiếng cười. Họ có thể vui vẻ chia nhau một tô mì, vui vẻ vì nhặt được một cái ghế sofa cũ.

Thế nhưng họ còn quá trẻ…

Những năm tháng tràn đầy sức sống ấy, ta gặp một người, nguyện một lòng chở che, muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho người đấy. Ước mơ thì rất đẹp nhưng hiện thực thì tàn khốc.

Tiểu Hiểu và Kiến Thanh cuối cùng vẫn chia tay. Không có lý do gì rõ rệt, không phải vì hết yêu, không phải vì không chịu được gian khổ. Chia tay vì cả hai chưa đủ dũng cảm với tình yêu của mình. Kiến Thanh không đủ can đảm để bước lên tàu giữ Tiểu Hiểu lại, cũng như Tiểu Hiểu không đủ can đảm ở lại bên cạnh nhìn Kiến Thanh trượt dài trên con đường tăm tối. Chờ đợi một người đàn ông trưởng thành là một sự chờ đợi rất gian nan.

Khi còn trẻ ta thường gặp được tình yêu nhưng lại không biết cách để yêu.

“Nếu em của quá khứ đã không nguyện cùng anh trải qua những tháng ngày khổ cực, thì tại sao bây giờ anh lại nghĩ em sẽ nguyện cùng anh bên nhau hưởng thụ những tháng ngày tốt đẹp”.

Tiểu Hiểu yêu chính là Kiến Thanh, không phải yêu thành công của Kiến Thanh, không phải yêu ngôi nhà Bắc Kinh mà Kiến Thanh hứa hẹn. Thật tiếc khi lúc đấy Kiến Thanh đã không hiểu được Tiểu Hiểu, cũng không hiểu được cha mình.

10 năm trôi qua, chàng trai năm ấy đã trưởng thành, đã thành công đạt được những điều mà mình mơ ước. Nhưng bên cạnh Kiến Thanh đã không phải làTiểu Hiểu.

Cuối cùng thì Kiến Thanh cũng đã hiểu ngày xưa ấy mình đã ích kỷ như thế nào, khi chưa từng đặt mình vào vị trí của cha, của Tiểu Hiểu để suy nghĩ.

“Nếu Ian không tìm thấy Kelly, thì thế giới sẽ không còn sắc màu”.

Và thế giới của Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã không còn màu sắc từ khi họ chia tay…

10 năm sau họ gặp lại nhau trên chuyến bay về lại Bắc Kinh. 10 năm họ mới có thể ngồi xuống nhớ lại những tháng ngày đã qua đó.

“Nếu lúc đó em không rời đi, thì chúng ta của sau này liệu có khác đi không?”

“Nếu lúc đó anh có dũng khí bước lên tàu điện, thì em sẽ bên anh mãi mãi”

Đã không thể nào “Nếu như” nữa! Không thể quay lại ngày xưa ấy, không thể thay đổi những điều đã qua. Không thể chữa lành những tổn thương đã thành sẹo.

“Chúng ta của sau này cuối cùng đã có tất cả, nhưng lại không có nhau”.

“I missed you”

“Anh cũng nhớ em”

“Ý em là em đã bỏ lỡ anh mất rồi!”

………

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Không thể nào quay lại, không thể nào níu kéo…

“Điều anh ân hận nhất chính là nuối tiếc của em lại liên quan đến anh”.

“Điều bi ai nhất chính là anh không có tư cách gì để đau khổ, mà nổi đau khổ của anh chính là không làm được gì cho em nữa”

Cuối cùng thì họ cũng đã đối diện với trái tim mình sau 10 năm dằn vặt, Tiểu Hiểu đã có thể buông xuống tình yêu đầy nước mắt để bắt đầu cuộc sống mới. Cuối cùng thì cô cũng có thể rời khỏi Bắc Kinh…Việc lạc mất nhau đã không còn là đau khổ nữa, quan trọng là họ đã từng yêu nhau, đã từng có những tháng ngày hạnh phúc thật sự.

Tôi rất thích cái kết phim dù rất buồn. Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã không thể quay trở lại bên nhau, họ có trách nhiệm và cuộc sống của riêng họ. Lần gặp nhau này là để từ biệt, thật sự từ biệt cho đoạn tình cảm thanh xuân đầy tiếc nuối ngày ấy.

Sau 10 năm thì Ian cũng đã tìm được Kelly dù tất cả đã muộn màng…

Review phim

[Review] Ai sẽ cưới em, cô gái đa sầu đa cảm của tôi?

Ai cũng có một khoảng thời thanh xuân, có những phút giây nông nổi dại khờ, những lần trái tim sai nhịp đập. Ai cũng có một quãng đời tuổi trẻ, để nhớ thương, để hoài niệm, tiếc nuối…hay là chỉ để quên! Mối tình đầu thì thường hay tan vỡ, không phải vì nó hời hợt nông cạn, mà chính vì chúng ta chưa biết cách yêu.

Bạn cùng bàn – câu chuyện về một tình yêu thanh xuân, một mối tình kết thúc trong tiếc nuối muộn màng.

Tình yêu đó đã từng trong sáng như pha lê, một cậu bé dù bị đánh bao nhiêu lần vẫn kiên trì bảo vệ cô bạn cùng bàn xinh xắn. Nhất quyết học ban xã hội dù mình không có năng khiếu để được tiếp tục cùng lớp với cô bạn nhỏ.

Tình yêu đó đã từng là động lực để một cậu học sinh lười biếng quyết tâm thi vào Bắc Đại.

Tình yêu đó đủ khờ khạo để cô học trò thông minh từ chối vào Bắc Đại để ở bên người mình yêu.

Và cũng chính tình yêu đó đủ nông nổi để nhận hậu quả đắng cay.

Thế rồi bao lần vấp ngã tưởng rằng họ đã học được cách bên nhau, vậy mà cuối cùng lại tan vỡ. Định mệnh có những ngã rẽ mà chỉ cần buông tay là lạc mất nhau mãi mãi. Để rồi 10 năm sau họ có hạnh phúc với lựa chọn của mình? Câu hỏi “Nếu thì” ko thể thay đổi được số phận. Họ đã lạc mất nhau, tình yêu đủ lớn nhưng niềm tin thì không đủ, chỉ vì họ đều còn rất trẻ. Chúng ta ai rồi cũng phải bước tiếp trên con đường mình đã chọn, không thể quay đầu, không thể thay đổi. Vì cô, cậu đã sang nước Mỹ, nơi mà trước đây có mơ cậu cũng ko nghĩ đến. Vì yêu, cô đã dõi theo từng con đường, từng căn phòng cậu đã ở…trong trí tưởng tượng. Cô cũng đã cố gắng để đến bên cậu nhưng niềm tin trong cô không đủ vững chắc. “Chúng ta đều thua hiện thực”. Hiện thực khắc nghiệt không thể làm cô chờ được người mình yêu quay về. Hiện thực khắc nghiệt làm cho cuộc sống của cậu là một chuỗi thất bại, cậu vẫn không thể quay về. Và thế là họ xa nhau! Phí hoài mối duyên xưa! Họ đã để lạc mất tình yêu vì những sự lựa chọn của riêng mình, nhưng lựa chọn đó cũng không mang đến cho họ hạnh phúc. 10 năm – một cái chớp mắt. Gương mặt ấy vẫn ở đây, nhưng người xưa đã không còn…

Diễn xuất của Lâm Canh Tân rất tốt ở từng phân đoạn chuyển biến tâm lý nhân vật. Đó là cậu trai mới lớn, ngây ngô, cố chấp, nông nổi, nụ cười trong sáng, ánh mắt tràn đầy niềm tin vào tình yêu của mình. Là một chàng trai hoang mang sợ hãi khi nghe bạn gái có thai. Là một chàng trai bât đầu nhận thức được mình phải làm gì, bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện. Và là một người đàn ông có cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, một nhân viên bình thường, ở  trong một căn phòng bẩn thỉu bừa bộn, và một cô vợ sắp cưới phản bội mình. Ánh mắt điềm tĩnh, mệt mỏi đã được Tân biểu đạt khá tốt. Không cần biểu lộ quá nhiều cảm xúc vẫn cho khán giả cảm nhận được sự cam chịu, chán chường bên trong nhân vật. Và mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng nổ khi nhận được thiệp cưới của người yêu cũ. 10 năm rời khỏi đất nước, Lâm Nhất đã được gì, ngoài nỗi chán chường ngày ngày xâm lấn tâm trí cậu? 10 năm rồi, người con gái ấy cuối cùng cũng thật sự rời bỏ cậu. Tân được trời phú cho một đôi mắt biết nói, ánh mắt ấy có thể thay vạn lời dư thừa. Ánh mắt Lâm Nhất nhìn Châu Tiểu Chi sau mười năm, là cả bầu trời thương nhớ, là tràn đầy tình yêu như lúc đầu, cũng là ngập tràn sự bất đắc dĩ, tiếc nuối và cả xót xa.

Một bộ phim không quá xuất sắc nhưng không hẳn là một bộ phim trôi tuột đi. Những ai đã từg bỏ lỡ một quãng đời thanh xuân như Lâm Nhất sẽ cảm nhận rõ nhất sự tiếc nuối tràn ngập trong tim.
Ngày ấy bầu trời lúc nào cũng trong xanh, thời gian dường như trôi đi rất chậm chạp

Em luôn nói ngày tốt nghiệp hãy còn xa lắm, thế mà trong chớp mắt mỗi đứa đã một phương trời

…….

Năm tháng đó đều trôi vào dĩ vãng, tôi rồi cũng sẽ kết hôn thôi

Rồi cũng sẽ đưa cho cô ấy xem bức ảnh cô bạn học ngồi cùng bàn của tôi…

*Tựa đề là một câu trong bài hát Bạn cùng bàn